Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

GỬI NGƯỜI...!!

Gửi Người…!!

Một mình ta - một ánh trăng
Một làn gió nhẹ bâng khuâng đất trời
Một mình nói - một mình cười
Một mình vương vấn một người xa xăm

Một mình ôm mối tình căm
Một mình trông ngóng xa xăm khôn cùng
Một mình nỗi nhớ mênh mông
Một mình lặng lẽ chờ trông một mình

Một mình im tiếng lặng thinh
Một mình ngơ ngẩn mối tình hắt hiu
Một mình ngồi đó buồn thiu
Một mình nghe gió thổi nhiều nhớ thương

Một mình lạnh lẽo đêm sương
Một mình lẻ bóng đêm trường tái tê
Một mình ôm bóng trăng thề
Một mình tôi khóc não nề tình ơi...
Xoè bàn tay ta đếm mãi 10 ngón vẫn không đủ để đong đếm những năm tháng qua ta cuộn tròn trong cái vỏ ốc và đã bỏ quên đi chính mình.Ngày ấy Ta đã yêu và đã được yêu thương, tình yêu ấy cho dù dẫu có thế nào thì cũng là một phần đời mà ta đã đi qua. Những điều đẹp đẽ và yêu thương ấy sẽ luôn nhắc nhở ta hãy sống tốt như ta đã từng sống và còn nhiều hơn thế nữa .Ta trân trọng những ngày đã qua và vẫn thích nghĩ rằng mình đã có một kho tàng thật quí báu, giữ cho mình những yêu thương nhất. Đằng sau những giọt nước mắt, những ngày buồn bã và những đêm thao thức ,giờ ta đã hiểu rằng người ta không thể lớn lên bằng nỗi buồn và sự ủ rũ . 02 năm ,liệu 02 năm có đủ dài để ta không còn nhớ về những gì của quá khứ?Để ta không còn trốn chạy tình yêu thương như một con chim trúng thương nên sợ cành cong? Để rồi hôm nay ,sau một thời gian dài ta tưởng chừng như trái tim ta đã ngủ yên….vậy mà…chẳng biết ta yêu người hay ta yêu….Ta cảm nhận được sự rung động trong trái tim ta …một cảm xúc của một thời tươi trẻ…Hỡi ơi!trái tim ta lạc lối mất rồi,ta yêu người quá rồi! có ngày nào mà ta không nghĩ đến người ?ta nhớ người trong mỗi giây ,mỗi phút ,trong mỗi việc ta làm và trong mỗi giấc mơ của ta ,ta đã mơ về cả những ngày xa xôi  rằng chúng ta sẽ thuộc về nhau trong cuộc đời còn lại này….Cứ thế ta chạy dài trong giấc mơ và Ta lầm tưởng người cũng yêu ta ,nhưng tiếc rằng tình yêu mà ta gửi đi chỉ là…do chính ta ngộ nhận mà thôi
Người ơi! Người có yêu ta chăng hỡi người ??lúc này ta chợt nhớ đến bài thơ.....
Người có một tâm hồn lay động
Không đứng yên để thấu hiểu tim em
Người lạnh lùng và như sóng biển khơi
Chưa bao giờ là của em tất cả???
Suy nghĩ mien man…Ta đã hiểu rằng ta đang ngộ nhận và tự an ủi mình rằng chỉ là tình yêu chưa cập đúng bến của nó mà thôi, nhưng dù sao cũng thấy lòng trùng xuống, nhưng không sao, cảm giác này sẽ chóng qua thôi người àh , trong tình yêu, sự lạc quan là điều dễ làm nhất để thấy mình luôn hạnh phúc. Người ta có thể không có nhau trong đời nhưng hơi ấm tình yêu thương,sẽ còn theo ta mãi mãi vì tình yêu không đơn thuần là thuộc về nhau mà là cái cảm giác ấm áp của mỗi người khi nghĩ về nhau.


 photo d9678bae_zpsc6803727.gif

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

SẼ KHÔNG LÀ GIẤC MƠ

Người ta chỉ nên mua những thứ mình cần chứ không nên mua những thứ mình thích bởi nếu thích rồi cũng có lúc sẽ chán, chỉ có "cần" mình mới phải sử dụng. Vì vâỵ nêu như có ai bảo răng họ quá dư thưà hạnh phúc ,xin hãy bán Tôi mua .Đúng vậy, khi người ta sống mà không cảm nhận được mình hạnh phúc thì cuộc sống thật vô vị .Tôi từng cảm ơn điều kỳ diệu đã cho tôi được tồn tại trên cuộc đời này nhưng ngày nào cũng chứng kiến con người bon chen, dối lừa, thậm chí dùng cả thủ đoạn để tồn tại, tôi đâm đa nghi mọi thứ. Tôi tự hỏi liệu thế giới này đã hạnh phúc? Tôi chưa bao giờ đủ tự tin để nói: "Tôi hạnh phúc" vì với tôi, hạnh phúc là thứ gì đó thật mơ hồ, khó nắm bắt. Tôi chỉ biết nó vẫn còn tồn tại khi nghe người khác nói rằng họ Hạnh Phúc.
Anh àh ! Tình yêu em dành cho anh cũng vậy ...Có thước nào đo được hanh phúc ,đo được nỗi nhớ trong lòng em, tình yêu em dành cho anh từ buổi đầu mình cùng nhau bày tỏ..., hôm nay, ngày mai, tương lai vẫn thế không hề nhạt phai.
Mỗi ngày khi chiều về , em chỉ muốn cầm ngay  điện thoại gọi cho anh , muốn biết anh bình an và không mệt mỏi vì công việc, vì niềm vui của anh là hạnh phúc của đời em. vậy anh nói em nghe nào ,đây có phải là thương nhớ về người mình yêu?
Còn không mỗi khi nhớ anh, em cầm điện thoại lên muốn được nghe giọng nói ngọt ngào của ai đó, muốn viết những gì cho anh đọc, nhưng viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, em muốn để dành đó ,sau này khi mình ngồi bên nhau em sẽ bài tỏ hết cho anh nghe  những nỗi niềm ,có lẽ sẽ thấy ấm  áp và hạnh phúc thật nhiều ,Anh nhỉ ?
Đêm ngồi đây càng nhớ anh thêm, nhưng em ngoan lắm không có khóc đâu nha, dù là nhớ nhiều lắm nhưng em sẽ kìm nén ôm nỗi nhớ vào lòng , em không gọi anh vì nửa đêm  em sợ sẽ làm anh không yên giấc, ngủ ngoan anh nhé! Và em ,em sẽ đứng bên đời kéo màn đêm đắp cho anh có giấc ngủ nồng say, em sẽ mượn gió mây ru anh từng giờ, mai khi anh tỉnh giấc em sẽ nhờ nắng hồng gởi đến anh nụ hôn thật ngọt ngào thay lời chào buổi sáng...
Vậy sẽ không là giấc mơ khi một ngày ta sẽ cùng tay trong tay sánh bước bên đời. Trước đây em từng nghĩ phải gặp bao nhiêu người đàn ông để biết được đâu là người đàn ông thật sự sinh ra chỉ là của riêng mình, và mình sinh ra cũng chỉ để cho họ thôi. Nghĩ rồi sợ…sợ cái sự ..nếu tình yêu thương ta dành cho nhau …phải chia sẻ …mọi thứ …vì vậy mà lo lắng khiến em sợ cả yêu Anh àh .Nhưng rồi em yêu anh và em biết em không thể trả lời câu hỏi này được và có lẽ chẳng ai trên thế gian này, kể cả những chuyên gia tâm lý trên thế giới có thể trả lời được.
Chỉ biết là bỗng một ngày ta gặp được một người và ta biết rằng ta không thể thiếu họ trong đời thêm một phút giây nào nữa và để rồi em gặp anh …ta gặp nhau …
Và rồi em tin là mình đã gặp được đúng người đàn ông của cuộc đời mình. Còn anh thì sao anh yêu? Em đã đủ ngọt ngào ,đủ duyên dáng để anh phải dừng lại và nghĩ đến chuyện sẽ rước em về sống chung một mái nhà vào một ngày gần nhất chưa? Hay là anh vân đang hay đã có người con gái khác thay em rồi? Hay anh vẫn mải mê công việc chưa nghĩ nhiều đến hôn nhân? Em đang có nhiều suy nghĩ về anh, về tương lai của hai đứa mình như vậy đấy.
Anh có biết không, em đã luôn mong có anh trong đời ngay cả lúc em chưa gặp được anh, và bây giờ gặp được anh rồi em vẫn mong như thế. Em tin lắm vào sự lựa chọn lần này của em.Em tin rằng giấc mơ có anh trong đời sẽ là có thật. Hãy đến bên em khi anh đã có suy nghĩ như em lúc này là mình phải có nhau trong đời. Đừng để em chờ đợi thêm một phút giây nào nữa nhé anh. Bởi vì em đã đợi anh bao nhiêu năm qua rồi. thời gian  trôi qua nhanh lắm. Hãy đến bên em vào một ngày gần nhất nhé anh .Để ta được nói với nhau rằng cuộc đời này ta sẽ mãi có nhau !


  photo 7524f526a7b39aa2f3d6cfde997755e4.jpg

Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013

GỬI YÊU THƯƠNG !!

GỬI YÊU THƯƠNG !!

chiều òa vỡ trước hoàng hôn
mảnh mai sợi nắng cô đơn úa vàng
níu chòm mây tím lang thang
áo thiên thanh, phút ngỡ ngàng mộng du,
trong mơ ta khóc tương tư
Người về nhặt lại tiếng ru nhớ chiều
Sao hôm ái ngại nhìn theo
Trăng non lấp ló lưng đèo ngó sang.
Trong tim chiều vẫn còn loang
Nỗi niềm riêng nỗi bàng hoàng vu vơ
Chiều đi tiếc nuối hẹn chờ
Có gì đâu... vương tiếng tơ ban chiều.
  Thật không dễ để lúc nào cũng nói được hết lòng mình phải không anh? Yêu ai đó mà chỉ là thầm lặng. Thầm lặng dõi theo, thầm lặng đi bên người ấy theo cách của riêng mình.
Em lặng thầm bên anh vì thấy anh luôn lạnh lùng, xa cách. Anh đã tỏ cho em thấy rằng anh thuộc về một thế giới hoàn toàn khác. Vâng, em đã ru lòng mình để giấu anh thật sâu trong tim suốt thời gian  qua và nhủ rằng mình chưa đủ thông minh, xinh đẹp và duyên dáng để chạm tới trái tim anh.
Nhưng hình như không phải vậy đúng không anh? Và giờ đây em mãi không thể trả lời được câu hỏi tại sao?
Em thảng thốt nhận ra rằng em mong muốn biết bao được hiểu rõ hơn về anh. Được sẻ chia với anh những điều giản dị nhất, được biết anh sống thế nào, điều gì khiến anh cười, anh hạnh phúc và thế giới xung quanh của anh là gì?
Nhưng có lẽ đó mãi là mong ước không thực hiện được của em phải không anh? Anh vẫn vậy, xa cách và bí ẩn. Em đã chọn cách của riêng mình để vẫn yêu anh và hạnh phúc khi không có anh và em mong anh nơi ấy cũng hạnh phúc đủ đầy.
Tận từ đáy lòng mình em cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì tất cả, vì sự hiện hữu của anh trong cuộc đời này ( cho dù em chưa một lần được nhìn thấy anh thực ngoài đời , chưa một lần được nắm bàn tay anh , chưa một lần được tựa đầu vào bờ vai anh …). Cảm ơn anh đã nuôi dưỡng tình cảm yêu thương trong em, đã là động lực để em phấn đấu. Cảm ơn anh đã cho em cảm giác thật ấm lòng mỗi khi nghĩ về anh. Trong thế giới thực thực ảo ảo này …..

  photo m7qmb6s3_zpsc8ff4213.gif

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

HÔM NAY...!!

 photo 11-6.gif
 
Ném hết ưu tư dẹp muộn phiền
Chẳng buồn mang nặng những niềm riêng
Tìm vui trong tiếng cười hư ảo
Mặc kệ thói đời lắm đảo điên
Vậy là nó cũng đi đến quyết định cuối cùng, thật thoải mái. Quăng bỏ tất cả và làm lại từ đầu. Nó sẽ chững chạc hơn, bớt tin người và đặc biệt biết quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn.
Cả buổi tối dầm mưa trong cô đơn và lạnh lẽo, Nó biết mắt mình cay và mặn ở môi theo giọt mưa tuông vào mặt Nó. Nhưng như vậy nó cảm thấy thật nhẹ nhàng. Mưa xoa dịu sự nóng nải củaNó, mưa xua tan mọi ưu tư và phiền muộn về lòng người, mưa trút cả sự hụt hẫng trong Nó để cho nó làm lại, mưa ôm Nó vào lòng như là người bạn chia sẻ thực tế nhất với Nó lúc này. Mưa sẽ tạnh và lòng nó sẽ trở nên nguội lạnh!
Đêm nay thật dài với Nó ,Nó cảm thấy buồn cho chính bản thân mình nhiều lắm!
Ngồi tự gặm nhắm những gì đã trải qua mà ân hận. Ngẫm mình trượt dài đến thảm thương, vuột mất quá nhiều thứ.
Những ngày dài vất vả, khi ''bỗng'' nhìn lại giật mình biết là đã chẳng có gì chắc chắn và vỡ òa trong hụt hẫng vì lạc mất lòng tin.
Nhưng….rồi thì trời sẽ lại sáng và ngày mai bình minh sẽ lại về và mỉm cười với Nó .Nó ơi! Hãy tự tin và mạnh mẽ bước những bước thật chậm và thanh thản Nó nhé …Hạnh Phúc vẫn chờ Nó trên chặng đường phía trước …
 


 photo 65f3e750ef59aef12e9d8e35eea67c41.gif

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

MƯA ĐÊM

 photo M-1.gif 


Mưa trở về từ 2 hôm nay.
Tan nóng
Tan ngột ngạt
Phố tình hơn, xanh lên mướt mát
Gió. Phố thênh thang.
Nửa đêm...
Mưa gõ nhịp
Lòng rỗng
Chông chênh...
Chập chờn giấc mơ mỏng mảnh vừa tan
Nhớ ai?
Thương ai?
Không biết từ đâu và khi nào mưa gieo sầu nhân thế ,Mưa đem đến cho những tâm hồn đơn côi thêm giá lạnh.
Mưa là vậy đấy
Mưa lướt qua những tâm hồn thi sĩ, để những bài thơ ra đời trong một nỗi buồn man mác khôn nguôi.
“Phiêu bồng sáu cõi thu trôi
Ngàn mưa nhỏ giọt trang đời lạnh ghê”
Nói vậy thôi. Chứ mưa còn bước khẽ vào những trang văn. ứớt hồn. Để một Watanabe ngắm mưa trong tiếng đàn guitar nhẹ nhàng. Một chút bâng khuâng, day dứt….khát khao được mưa gột sạch đi những ưu sầu đã đong đếm tràn đầy trong những ngày qua. Giật mình mới hiểu. “Đời không buồn chỉ người làm đời buồn”. Mưa không buồn chỉ có người làm mưa buồn.
Cứ hết hạ, thu tàn, đông qua, xuân sang lại ngập tràn một nỗi buồn mà đôi khi không biết buồn về điều gì ,ấy vậy mà sao nỗi niềm lại cứ mãi chất chồng lên theo ngày tháng ? Thật khó hiểu.
Nỗi buồn như canh khuya cứ mỗi đêm lại đến. Thường tình. Gieo rắc trong tâm hồn một vết thương không bao giờ khô máu, để cứ mỗi độ mưa về máu lại hòa với mưa. Ngập hồn. Không biết.
Có ai đứng lại để đếm những nỗi buồn đã đi qua đời mình. Với mưa. Chắc là số vô cực.
Mưa làm cho những nỗi buồn sống dậy và khiến bao trái tim nhạy cảm lại bàng hoàng thổn thức. Đứt cả tơ lòng.
Mưa ơi! Xin đừng gieo sầu nhân thế nữa.
Để những trái tim đơn côi không phải thổn thức lên, khi ngồi một mình ngắm mưa bay. Không hay. Trái tim mình đã rung lên và lỗi nhịp bởi những vần thơ Người viết tặng. Thật ngọt ngào và nồng nàn ,đáng yêu đến khó hiểu. Rồi buồn ,rồi vui bất chợt.Để rồi long tự hỏi phải chăng ta đã yêu người nhiều lắm rồi ? yêu người hơn cả ta yêu bản than ta ….
Mưa đêm để lối nhỏ đi vào tâm hồn mỗi blogger không còn sâu hun hút. Bơ vơ. Bao nỗi vui ,mong nhớ hay buồn vu vơ khi vài người bạn than hay quen vu vơ ghé qua nhà comment rồi lặng lẽ để lại biểu tượng một nụ cười ,một nét yêu….
Dối mình. Xóa đi những status buồn trong tiếng mưa rơi, thay vì những dòng blast tin yêu ngập tràn trong ánh nắng ban mai, để những kiếp sống không chờ đợi mãi mãi không đi vào bế tắc của vực sâu tự tạo.
Để những nỗi lòng không phải chờ mong những nỗi lòng. Rong rêu. Hình ảnh hôm nao đã đi vào quá khứ. Tìm về. Mỗi lần bong bóng nước vỡ tan.
Mưa ơi, xin mưa ngừng rơi.
Để bao kẻ dại khờ, bao blogger thương nhớ, bao kiếp mong chờ không còn nỗi buồn xăm chiếm con tim từ quá khứ ùa về. Dồn nén. Một niềm tin vào tương lai. Tìm lại. Cho hôm nay lòng không phải bùi ngùi mà là tin yêu vào thực tại. Mưa àh.Và đêm nay ta không còn trăn trở về những âu lo giận hờn nữa .Tất cả niềm tin yêu ta  dành trọn cho anh ,cho một tình yêu vừa Thăng Hoa .

 photo 59e42e72d7a2d290b22d6a72d640fd56_zps4ea03ab8.gif

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

NGÀY MAI

Ngày mai

   friends8_zps80b429f2.gif
Lá cây xanh rồi lại vàng, hoa nở rồi lại tàn. Nhìn những chiếc lá khô , hoa tàn đó lần lượt rời bỏ cành cây, thở dài một tiếng rồi trở về với cát bụi, chắc bạn sẽ nghĩ : chúng ta đi rồi không bao giờ trở lại.
Nhưng xuân đi rồi xuân đến, hoa tàn rồi hoa lại nở, cành cây trơ trụi lại mọc ra những lá xanh tươi. Con đường nhỏ vắng vẻ, trống trải lạ tràn đầy những bông hoa rực rỡ. Cái mất đi ngày hôm qua lại hoàn toàn hồi phục, nhìn thấy những điều này, bạn còn cảm thấy thế giới này thiếu gì nữa?
Chính vì hoa tàn lá rụng mới khiến cho đất cát màu mỡ, ẩn chứa sức mạnh. Chính vì có sự mục nát điêu tàn của chúng thì mới có mùa xuân năm sau sáng lạng, trong hàng triệu nấm non xanh tươi đó, trong những nụ hoa rực rỡ đó, trong những nụ cười trẻ thơ đó phỉa chăng đang viết ra tên tuổi của những người đã khuất hay sao?
Không có cái cũ ra đi thì làm sao có cái mới đến, sinh ra vốn là đi tới cái chết, chết là để thúc đẩy sự sinh này.
Trong cái vũ trụ muôn đời bất biến, luân chuyển không ngừng, thay nhau sinh diệt này, chúng ta sẽ không sống mãi, nhưng chúng ta có thể tồn tại vĩnh hằng.!
Ngày mai sẽ đến bất luận chúng ta có muốn hay không.
Cho dù ngày hôm nay có đáng lưu luyến cỡ nào thì ngày mai cũng sẽ không chần chừ đến để thay thế, bất luận chúng ta chống chọi hay bình thản, sinh tồn hay tử vong thì ngày mai cũng sẽ bước tới không dừng chân.
Ngày mai bình thường mà vô hình, nó mau chóng biến thành ngày hôm nay, hóa thành ngày hôm qua và trở thành những ngày đã qua.
Ngày mai là không thể biết được, là một chuỗi những dấu chấm hỏi, kéo chúng ta bước tới trước thêm một ngày, lớn thêm một ngày tuổi nhưng vẫn không biết sẽ tăng thêm được cái gì
Ngày mai là gian nan, phải làm việc, phải suy nghĩ ........
Ngày mai là mong manh giống như hạnh phúc của con người vậy, có thể có bệnh tật, đau khổ.
Ngày mai giống như một tờ giấy trắng ! chúng ta có thể tiếp nhận rồi để nó trở thành một bài thi bỏ trống, cũng có thể nghệch ngoạc vài nét lên đó, cũng có thể biến nó thành một kiệt tác có màu sắc tuyệt mĩ, có tâm tư tình ý dịu vợi.
Vì vậy ngày mai phụ thuộc vào sự sáng tạo của chúng ta, đối với những người yêu nhau, ngày mai có thể là giai đoạn đẹp đẽ của họ. Đối với người nông dân cực khổ, ngày mai có thể là một vụ thu hoạch lớn... cho dù có một vĩ nhân nào đó mất đi vào ngày mai thì hoàn toàn không phải là ngày mai chiến thắng người đó, mà người đó sẽ làm cho ngày mai trở nên vĩ đại, khiến ngày mai trở thành một ngày vĩnh viễn được ghi nhớ.
Đừng đợi ngày mai bước tới chúng ta mà hãy bước tới ngày mai! hãy xây đắp thay vì chờ đợi. chúng ta mới có thể có được một ngày mai thực sự tươi đẹp với chính mình.



Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

CỐ GẮNG NÀO...TA ƠI!


Cố gắng nào …tôi ơi

Mấy hôm nay có được chút thời gian rảnh rang để suy ngẫm…tôi mới dám thở phào để biết rằng…tôi đã vừa vượt qua được một thời kỳ khó khăn với nhiều nỗi ưu tư…buồn bã nhất trong cuộc sống của mình…Ngoảnh đầu nhìn lại…tôi thầm tự hỏi mình…không biết tại sao…không biết động lực nào đã giúp cho tôi đứng vững…đã giúp tôi vượt qua được hết mọi nỗi lo sợ…vượt qua những mệt mỏi thể xác…cực nhọc tâm hồn để tới đích…và…tôi thấy những việc tôi đã làm…những cố gắng của tôi quả thật không tệ…cuối cùng đã mang lại cho tôi một cảm giác thanh thản…một sự bình an tâm trí…một niềm vui khó tả…và…sau những giây phút ” Tịnh Tâm ” suy nghĩ…tôi đã ” Ngộ “…đã nhận ra được rằng…cũng chẳng phải là tôi tài giỏi gì đâu…mà tất cả chỉ là một chữ ” Tình “… chính những tình cảm xuất phát từ trong tim theo bản năng tự nhiên…là lòng yêu thương _ đã giúp tôi không quản ngại trước khó khăn…chẳng nề gian khổ…để vượt qua sóng cả…” Bơi ” được tới cái đích mà tôi cần và nhất định phải tới _ Trải qua thời gian đó…tôi dường như thấy mình ” lớn ” lên nhiều hơn…trưởng thành hơn…tôi đã biết tự kìm chế…biết điều chỉnh cảm xúc của bản thân mình tốt hơn…( đó là điều trước kia tôi làm chưa được…)…và điều đặc biệt là dường như tôi đã biết nhìn…biết phân tích rõ ràng bản chất ” con người ” nhiều hơn…biết bỏ qua mọi phiền muộn với tâm tư nhẹ nhàng…và nhìn cuộc sống theo phương châm…sau cơn mưa…trời lại sáng…hết cơn bỉ cực…tới hồi thái lai .
    Nhưng cũng phải thành thật mà nói với bản thân mình rằng…cố gắng giữ cho lòng mình ” tịnh như thủy “…cố giữ cho tâm được trong sáng…nhẹ nhàng như làn nước trong veo…là điều thật không dễ dàng chút nào…vì…dường như tàng ẩn ở đâu đó…trong một góc khuất của tâm hồn mình…của con người mình…vẫn còn ẩn chứa những ” hỉ…nộ…những Sân…Si “…vẫn còn có những nuối tiếc…những ân hận…vẫn còn những trăn trở mang một chút oán hờn…
Nhưng may mắn thay…chính từ trong những lúc tận cùng của nỗi buồn…và của sự hờn giận…tôi đã chợt “Tỉnh Ngộ “…để kịp nhận ra được rằng : chấp nhất…hờn giận…hay oán thù một người…chính là mình đang tự đày đọa…tự phá hủy và làm nặng nề cuộc sống của mình…chẳng làm cho tâm mình thanh thản…cũng không mang lại được cho mình một sự vui vẻ cỏn con nào…mà chỉ làm cho mình mệt mỏi…rất mệt mỏi…trái tim mình nặng trĩu những buồn đau _ Làm sao mình có thể sống vui…sống khỏe…sống tốt hơn…khi mà…mình cứ mãi đắm chìm vào quá khứ…tự dằn vặt và hối hận bởi những ngộ nhận…những quyết định sai lầm…hay cứ ngoảnh đầu để tiếc nuối những kỷ niệm êm đềm một thời…những ký ức tươi đẹp cũ đã trôi theo cùng năm tháng không bao giờ có thể trở lại…hay hờn giận…oán trách khi mình bị ” người đời ” làm tổn thương…!
Thôi thì…hãy cứ tin và coi tất cả mọi sự như là một chữ ” Duyên ” !…hãy cứ coi mọi sự gặp gỡ…những ” tao ngộ…tương phùng “…những cái đi…cái đến…cái được…cái mất… mà mình gặp trong đời…như là một thứ định mệnh đã được an bài …là một ” Duyên số “…có duyên sẽ là bạn…không duyên không là bạn…cứ nghĩ như vậy đi cho đơn giản…chỉ cần mình hãy cứ cố gắng…và một khi mình đã cố gắng hết sức…mà không đạt được như điều mình mong muốn thì hãy buông tay…coi như mình ” không duyên “…mà đã không duyên thì chẳng nên buồn đau…hãy cứ để cho năm tháng trôi qua…thời gian sẽ là liều thuốc quí và rất công hiệu sẽ làm phai mờ tất cả…hãy cứ thả lỏng tâm hồn…mở lòng cho nhẹ nhàng…thanh thản để bước qua…để lật trang sách cuộc sống của mình sang một trang mới…!! Rất có thể…từ những nơi mới mẻ mà tôi sẽ đặt chân đến…tôi lại có thể gặp gỡ những kỳ ngộ mới…với bao điều tốt đẹp hơn…và biết đâu ” duyên số ” của tôi lại chẳng đang chờ đợi tôi ở nơi đó…cuộc sống vốn muôn mặt mà…ai biết trước được..!!
Có thể…có những lúc trong cuộc sống mình phải đối đầu với những chuyện buồn phiền…những thất vọng…chán nản…nhưng khi bánh xe thời gian cứ không ngừng chuyển động… ngày tháng cứ mải miết trôi qua…và đến một lúc nào đó…khi mình đã có đủ thời gian để trầm lắng…mình đã đi qua được nó…đã đủ bình tâm để quay đầu nhìn lại…thì mọi chuyện đã trở nên đơn giản và nhẹ nhàng hơn rất nhiều…lúc đó mình mới chợt nhận ra rằng…dường như mọi chuyện không quá nặng nề như mình nghĩ…chỉ là do mình đã quá ” quan trọng hóa vấn đề ” mà thôi…!
Cuộc đời…tự bản thân nó vốn không có gì là quan trọng…bất cứ điều gì…chuyện gì rồi cũng sẽ trôi qua _ Còn mình…chỉ cần mình còn có một niềm tin…biết hòa nhập…biết chấp nhận những đổi thay…những may rủi cuộc sống một cách nhẹ nhàng…với tâm ” Tịnh như thủy “…mình sẽ chẳng bao giờ thất bại…trừ phi là mình phó mặc…buông xuôi…không còn cố gắng…!

   3e6352ec_zpsb61ce235.gif

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

CẢM XÚC ...CHÔNG CHÊNH

                    21.gif
                                                                


Gió vẫn không ngừng thổi… Lá vẫn xạc xào nhưng lòng em sao trống trải và buồn quá… Cái cảm giác hụt hẫng khiến trái tim em quặn thắt và lòng em đau lắm… Dù không muốn phải nói lời chia tay nhưng rồi em chia tay anh mặc dù em biết em vẫn yêu anh thật nhiều… Nhiều lúc vô tình gặp lại anh ở một nơi nào đó, em lại nghe trái tim mình xôn xao và chỉ muốn ôm chầm lấy anh như những ngày xưa phải không anh? Nhưng giờ đây, chỉ có mình em và những buổi chiều nắng hanh vàng, những góc phố hoen rêu và bước chân em lạc lõng giữa phố buồn xa vắng.
Em vẫn đứng đó đợi chờ bóng hình anh cuối con đường ký ức nhưng không thể giấu được ánh mắt buồn như ráng chiều đỏ lự, và những nụ cười chua chát… Có nhiều lúc em thấy bóng mình đổ dài trên phố lẻ loi cùng những hạt nắng cuối ngày còn vương vãi trên những vỉa hè đá lát và phố lạnh lùng mặc nỗi nhớ đầy vơi…
Có nhiều lúc khi màn đêm phủ đầy trên phố và sao đã mọc đầy trời, em lại nhớ đến anh… Anh có nhớ không những đêm phố đầy sao, anh và em sóng bước bên nhau giữa trời đêm mà tưởng như lạc vào một thiên đường nào đó… Sao lung linh sáng xanh như những ngọn nến trong đêm thắp lên những ước mơ nóng hổi cho nhịp đập trái tim thêm nồng…
Em biết rằng sẽ chẳng gặp anh nơi cuối con đường xa tắp và em cũng biết rằng em đã khóc thật nhiều khi tình yêu chỉ mỏng manh như thủy tinh đã vỡ vụn dưới gót giày của  giả
dối và nông nổi… Em biết rằng em sẽ đau thật nhiều nhưng em đành phải đối diện với một sự thật là chỉ có mình em lẻ loi, cô đơn như mặt trăng và mặt trời sẽ không bao giờ có thể gặp nhau trên cùng một bầu trời…
Giờ đây em héo hắt như ngọn đèn trước gió… Không có viên thuốc nào có thể chữa lành vết thương lòng trong trái tim em… Nhưng không hiểu sao em cứ muốn đi qua đi lại nơi góc phố quen thuộc ấy để thấy lòng rộn lên những kỷ niệm thật êm đềm… Và chỉ có mình em dạo bước trên những vỉa hè đầy sắc thắm tầm xuân, chỉ có mình em lạc bước trong vùng trời kỷ niệm, bình yên và lặng vắng…
Em có thể nghe tiếng gió xạc xào, có thể nghe tiếng nắng dịu dàng nhưng không còn giọng nói của anh, không còn niềm hạnh phúc thủa ban sơ… Em sợ khi phải nghe lòng mình nén những tiếng thở dài và cảm giác trống vắng thật quá chông chênh… Em biết hạnh phúc không còn bên em nữa. Hạnh phúc đã ra đi thật quá bất ngờ khiến trái tim em hụt hẫng…
Biết làm sao để nỗi buồn không ngập lòng???
Biết làm sao để em có thể là em như ngày xưa, một em của một thưở hồn nhiên, vô tư lự…
Em cảm thấy mình chỉ là một cái cây đang già cỗi dần vì năm tháng…
Em cảm thấy mình cô đơn, một mình ở một nơi chỉ có phố và những con đường dài hút mắt…
Em cảm thấy mệt mỏi khi phải tiếp tục bước đi trên những con đường ấy mà kỷ niệm thật quá xa vời…
Em không thể dối lòng mình khi biết trái tim em vẫn dành cho anh vì anh là người đầu tiên khiến em hiểu thế nào là “tình yêu”…
Giờ đây anh không ở nơi đây… Khoảng cách giữa anh và em sao mà xa thế??!
Em sẽ cố quên anh và không nghĩ về anh nhiều như thế nữa…
Em sẽ cố quên anh… dù cho bây giờ chỉ có một người lặng thầm và góc phố đầy mưa…