Thứ Hai, 10 tháng 3, 2014

TÌNH HỜ

TÌNH HỜ
Vì thơ...
chen mối tình hờ
Chỉ là một cõi bơ vơ đi_về.

Từng cơn
cung bậc não nề
Là mơ mộng với bộn bề...chút thôi.

Một mai gương vỡ tan rồi
Thì hình bóng ảo bên đời cũng xa.

Em như làn gió bay qua
Đưa sương đọng lại cành hoa cuối chiều.

Không là mộng,
không là yêu
Chỉ là một chút hắt hiu - để rồi...
Dừng lại thôi... Em sợ những vô tư cứ lớn dần theo thời gian, em bất lực trước những ảo ảnh, những tưởng tượng tốt đẹp mà em đã tự viễn vông vẽ lên trong tâm trí của em từ khi anh không còn bên cạnh em. Em sợ những bức tranh màu hồng hiện hữu trong tâm trí mình - đẹp đẽ và lung linh với muôn ngàn ảo tưởng khác - những bức tranh không-bao-giờ-có-thực.
Em sợ mình lại đang đuổi theo một cái bóng - cái bóng không phải của mình; cái bóng không giành cho mình; cái bóng mơ hồ; cái bóng không phải của thực tại;
Cái bóng giống như anh.
Dừng lại thôi.
Uhm! Em sẽ dừng.
Em sẽ dừng lại một chút để suy nghĩ. Để tỉnh táo pha thêm những sắc màu khác trên những bức tranh với gam màu hồng chủ đạo kia. Để không phải thắc thỏm mãi đi tìm miền bình yên cho tâm hồn. Để không còn phải phân vân lựa lối, rằng hạnh phúc trước mình hay ở phía sau lưng? Để kéo mình về thực tại. Hình như... đã một lần em chìm vào ảo ảnh như thế, để cuối cùng nhận ra đó chỉ là những ngộ nhận trẻ con.
Giờ không phải là lúc để sai lầm xảy ra lần nữa. Em không còn nhiều thời gian để thêm một lần nhận mình là trẻ con. Thêm một lần thấy mình ngờ nghệch. Thêm một lần... Không còn thời gian nữa đâu.
Sẽ phải dừng một chút; chỉ một khoảng lặng nhỏ nhoi thôi; nhưng phải thật tĩnh lặng và tập trung suy nghĩ thật sâu.
Em sẽ làm được. Sẽ tìm được cái hình hài hạnh phúc của mình; hạnh phúc giành cho mình; hạnh phúc mình xứng đáng được hưởng. Sẽ không còn là cái bóng để em mãi đuổi theo nữa.
Sẽ không còn là ảo ảnh nữa.