Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

CẢM XÚC ...CHÔNG CHÊNH

                    21.gif
                                                                


Gió vẫn không ngừng thổi… Lá vẫn xạc xào nhưng lòng em sao trống trải và buồn quá… Cái cảm giác hụt hẫng khiến trái tim em quặn thắt và lòng em đau lắm… Dù không muốn phải nói lời chia tay nhưng rồi em chia tay anh mặc dù em biết em vẫn yêu anh thật nhiều… Nhiều lúc vô tình gặp lại anh ở một nơi nào đó, em lại nghe trái tim mình xôn xao và chỉ muốn ôm chầm lấy anh như những ngày xưa phải không anh? Nhưng giờ đây, chỉ có mình em và những buổi chiều nắng hanh vàng, những góc phố hoen rêu và bước chân em lạc lõng giữa phố buồn xa vắng.
Em vẫn đứng đó đợi chờ bóng hình anh cuối con đường ký ức nhưng không thể giấu được ánh mắt buồn như ráng chiều đỏ lự, và những nụ cười chua chát… Có nhiều lúc em thấy bóng mình đổ dài trên phố lẻ loi cùng những hạt nắng cuối ngày còn vương vãi trên những vỉa hè đá lát và phố lạnh lùng mặc nỗi nhớ đầy vơi…
Có nhiều lúc khi màn đêm phủ đầy trên phố và sao đã mọc đầy trời, em lại nhớ đến anh… Anh có nhớ không những đêm phố đầy sao, anh và em sóng bước bên nhau giữa trời đêm mà tưởng như lạc vào một thiên đường nào đó… Sao lung linh sáng xanh như những ngọn nến trong đêm thắp lên những ước mơ nóng hổi cho nhịp đập trái tim thêm nồng…
Em biết rằng sẽ chẳng gặp anh nơi cuối con đường xa tắp và em cũng biết rằng em đã khóc thật nhiều khi tình yêu chỉ mỏng manh như thủy tinh đã vỡ vụn dưới gót giày của  giả
dối và nông nổi… Em biết rằng em sẽ đau thật nhiều nhưng em đành phải đối diện với một sự thật là chỉ có mình em lẻ loi, cô đơn như mặt trăng và mặt trời sẽ không bao giờ có thể gặp nhau trên cùng một bầu trời…
Giờ đây em héo hắt như ngọn đèn trước gió… Không có viên thuốc nào có thể chữa lành vết thương lòng trong trái tim em… Nhưng không hiểu sao em cứ muốn đi qua đi lại nơi góc phố quen thuộc ấy để thấy lòng rộn lên những kỷ niệm thật êm đềm… Và chỉ có mình em dạo bước trên những vỉa hè đầy sắc thắm tầm xuân, chỉ có mình em lạc bước trong vùng trời kỷ niệm, bình yên và lặng vắng…
Em có thể nghe tiếng gió xạc xào, có thể nghe tiếng nắng dịu dàng nhưng không còn giọng nói của anh, không còn niềm hạnh phúc thủa ban sơ… Em sợ khi phải nghe lòng mình nén những tiếng thở dài và cảm giác trống vắng thật quá chông chênh… Em biết hạnh phúc không còn bên em nữa. Hạnh phúc đã ra đi thật quá bất ngờ khiến trái tim em hụt hẫng…
Biết làm sao để nỗi buồn không ngập lòng???
Biết làm sao để em có thể là em như ngày xưa, một em của một thưở hồn nhiên, vô tư lự…
Em cảm thấy mình chỉ là một cái cây đang già cỗi dần vì năm tháng…
Em cảm thấy mình cô đơn, một mình ở một nơi chỉ có phố và những con đường dài hút mắt…
Em cảm thấy mệt mỏi khi phải tiếp tục bước đi trên những con đường ấy mà kỷ niệm thật quá xa vời…
Em không thể dối lòng mình khi biết trái tim em vẫn dành cho anh vì anh là người đầu tiên khiến em hiểu thế nào là “tình yêu”…
Giờ đây anh không ở nơi đây… Khoảng cách giữa anh và em sao mà xa thế??!
Em sẽ cố quên anh và không nghĩ về anh nhiều như thế nữa…
Em sẽ cố quên anh… dù cho bây giờ chỉ có một người lặng thầm và góc phố đầy mưa…