Mưa trở về từ 2 hôm nay.
Tan nóng
Tan ngột ngạt
Phố tình hơn, xanh lên mướt mát
Gió. Phố thênh thang.
Nửa đêm...
Mưa gõ nhịp
Lòng rỗng
Chông chênh...
Chập chờn giấc mơ mỏng mảnh vừa tan
Nhớ ai?
Thương ai?
Không biết từ đâu và khi nào mưa gieo sầu nhân thế ,Mưa đem đến
cho những tâm hồn đơn côi thêm giá lạnh.
Mưa là vậy đấy
Mưa lướt qua những tâm hồn thi sĩ, để những bài thơ ra đời trong
một nỗi buồn man mác khôn nguôi.
“Phiêu bồng sáu cõi thu trôi
Ngàn mưa nhỏ giọt trang đời lạnh ghê”
Nói vậy thôi. Chứ mưa còn bước khẽ vào những trang văn. ứớt hồn.
Để một Watanabe ngắm mưa trong tiếng đàn guitar nhẹ nhàng. Một chút bâng
khuâng, day dứt….khát khao được mưa gột sạch đi những ưu sầu đã đong đếm tràn đầy
trong những ngày qua. Giật mình mới hiểu. “Đời không buồn chỉ người làm đời buồn”.
Mưa không buồn chỉ có người làm mưa buồn.
Cứ hết hạ, thu tàn, đông qua, xuân sang lại ngập tràn một nỗi buồn
mà đôi khi không biết buồn về điều gì ,ấy vậy mà sao nỗi niềm lại cứ mãi chất
chồng lên theo ngày tháng ? Thật khó hiểu.
Nỗi buồn như canh khuya cứ mỗi đêm lại đến. Thường tình. Gieo rắc
trong tâm hồn một vết thương không bao giờ khô máu, để cứ mỗi độ mưa về máu lại
hòa với mưa. Ngập hồn. Không biết.
Có ai đứng lại để đếm những nỗi buồn đã đi qua đời mình. Với
mưa. Chắc là số vô cực.
Mưa làm cho những nỗi buồn sống dậy và khiến bao trái tim nhạy cảm
lại bàng hoàng thổn thức. Đứt cả tơ lòng.
Mưa ơi! Xin đừng gieo sầu nhân thế nữa.
Để những trái tim đơn côi không phải thổn thức lên, khi ngồi một
mình ngắm mưa bay. Không hay. Trái tim mình đã rung lên và lỗi nhịp bởi những vần
thơ Người viết tặng. Thật ngọt ngào và nồng nàn ,đáng yêu đến khó hiểu. Rồi buồn
,rồi vui bất chợt.Để rồi long tự hỏi phải chăng ta đã yêu người nhiều lắm rồi ?
yêu người hơn cả ta yêu bản than ta ….
Mưa đêm để lối nhỏ đi vào tâm hồn mỗi blogger không còn sâu hun
hút. Bơ vơ. Bao nỗi vui ,mong nhớ hay buồn vu vơ khi vài người bạn than hay
quen vu vơ ghé qua nhà comment rồi lặng lẽ để lại biểu tượng một nụ cười ,một
nét yêu….
Dối mình. Xóa đi những status buồn trong tiếng mưa rơi, thay vì
những dòng blast tin yêu ngập tràn trong ánh nắng ban mai, để những kiếp sống
không chờ đợi mãi mãi không đi vào bế tắc của vực sâu tự tạo.
Để những nỗi lòng không phải chờ mong những nỗi lòng. Rong rêu.
Hình ảnh hôm nao đã đi vào quá khứ. Tìm về. Mỗi lần bong bóng nước vỡ tan.
Mưa ơi, xin mưa ngừng rơi.
Để bao kẻ dại khờ, bao blogger thương nhớ, bao kiếp mong chờ
không còn nỗi buồn xăm chiếm con tim từ quá khứ ùa về. Dồn nén. Một niềm tin
vào tương lai. Tìm lại. Cho hôm nay lòng không phải bùi ngùi mà là tin yêu vào
thực tại. Mưa àh.Và đêm nay ta không còn trăn trở về những âu lo giận hờn nữa
.Tất cả niềm tin yêu ta dành trọn cho anh ,cho một tình yêu vừa Thăng Hoa
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét